"Cháu làm như thế là đúng." Tần Tường an ủi anh: "Chú biết cháu là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng giống như cháu vừa nói, dù sao chuyện này cũng nên có một cái kết, vì thế cháu không cần phải suy nghĩ quá nhiều."
"Vâng." Dạ Diễm gật đầu, anh lập tức nghĩ đến một vấn đề quan trọng: "Có một chuyện cháu còn chưa rõ, Thiên Vũ nói Tiêu Hàn sắp xếp chuyên cơ riêng, tối ngày mai anh ta sẽ bay sang Thụy Sĩ, anh ta rốt cuộc muốn đến Thụy Sĩ, hay là…"
"Hay là chỉ là ngụy trang, giúp cho Ôn Hải chạy trốn?" Tần Tường nói tiếp vế sau.
"Suy nghĩ này rất đáng sợ." Dạ Diễm cảm thấy mệt mỏi, che trán lại: "Tiêu Hàn, anh tốt nhất đừng làm như thế."