Dừng một chút, Dạ Diễm đặc biệt nghiêm túc nói: "Nếu như tổng giám đốc Tần thật sự giết chết Ôn Hải, Tiêu Hàn nhất định không bỏ qua cho tổng giám đốc Tần!!!"
"Không thể nào???" Lam Thiên Vũ vô cùng lo lắng nhì anh: "Ôn Hải làm hại nhà họ Tần thê thảm như vậy, cho dù tổng giám đốc Tần có muốn trả thù ông ta thì về tình có thể tha thứ, hơn nữa chuyện này cũng do Tiêu Hàn gián tiếp gây ra, tại sao anh ấy lại không tha cho tổng giám đốc Tần???"
"Haizz..." Dạ Diễm thở dài một hơi: "Thiên Vũ, nếu ai cũng suy nghĩ như em thì trên đời này sẽ không có nhiều ân oán như vậy."
"Oan oan tương báo bao giờ mới dứt..." Lam Thiên Vũ thương cảm thở dài: "Đấu tới đấu lui như vậy không mệt mỏi sao? Sao còn muốn liên lụy đến đời sau làm gì, sao phải vậy?"
Dạ Diễm yên lặng, anh không biết nói gì cho phải, có đôi khi, anh cảm thấy quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt, nếu chuyện gì cũng nhìn rõ thì thật sự sẽ mệt đến chết.