"Đợi sau này đứa trẻ lớn lên, mọi chuyện cũng đã qua rồi, có lẽ lúc đó ta cũng không còn trên đời nữa." Giọng nói Ôn Hải trở nên trầm thấp: "Người nhà họ Tần không phải vẫn tự cho mình là thiện lương chính nghĩa sao? Họ sẽ không nói với đứa trẻ chuyện tàn nhẫn như vậy."
"Tôi thật sự bị ông làm tức chết mất." Tiêu Hàn không biết nói gì nữa, cái gì nên nói cũng đã nói rồi, sự ngoan cố Ôn Hải không thể thay đổi được, cơ bản cũng không nghe lời anh ta.
"Con cũng không cần xen vào chuyện của ta." Ôn Hải thật lòng nói: "Quay về ở bên Hi Á thật tốt, cho dù thật sự giữa hai đứa không có tình cảm thì ít nhất đứa con trong bụng con bé cũng là con của con, máu mủ không thể cắt đứt, sau này đứa trẻ chào đời, con muốn làm tròn nghĩa vụ của mình thì hãy giành quyền nuôi dưỡng, đừng bao giờ giống như ta, con trai ruột cũng không nhận mình."