"Tới rồi à!" Trên gương mặt Ôn Hải xuất hiện một nụ cười cứng ngắc, mặc dù giọng nói của Ôn Hải đang run rẩy nhưng ông ta cố gắng để không thể hiện nỗi đau đớn ra bên ngoài, "Bây giờ ta đang phải thay thuốc, rất nặng mùi, con ra ngoài trước đi, đợi lát nữa hay vào."
Tiêu Hàn cụp mắt xuống rồi yên lặng lui ra ngoài, trên mặt Tiêu Hàn không có chút cảm xúc nào, cả người gần như không hề động đậy, nhưng thực chất trong lòng anh đang giống như sóng biển cuộn trào mãnh liệt, dùng mọi cách cũng không thể ghìm xuống được...
Tiêu Hàn biết Ôn Hải không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng chật vật đau đớn của ông ta cho nên mới làm ra vẻ kiên cường, còn khuyên anh ra ngoài đợi. Tiêu Hàn cũng không muốn gây áp lực cho Ôn Hải nên đã nghe theo, nhưng thực sự thời khắc Tiêu Hàn nhìn thấy bộ dạng đó của Tiêu Hàn, trong lòng anh cực kỳ khó chịu.