Trên sân thượng, hai tên áo đen đang chặn Dạ Diễm ở chỗ cầu thang, một tên áo đen khác thì dùng súng chĩa vào Lôi Liệt đang đứng trên mép sân thượng: "Cậu chủ Lôi, mày đã đến bước đường cùng rồi, đi theo tao đi, đừng hi sinh vô ích, liên lụy đến bạn bè của mày nữa. "
"Anh đừng ép tôi." Lôi Liệt hơi lui về phía sau, "Nếu như anh ép tôi nữa, tôi sẽ từ trên này nhảy xuống dưới, đến lúc đó âm mưu của các anh cũng sẽ bị vạch trần."
"Được, mày nhảy đi." Tên áo đen kia lạnh lùng cười, "Nếu như mày nhảy xuống, người khác sẽ cho rằng mày vì gia đình nghèo túng mà tự sát. Dù sao mày cũng không thể trở về, cha của mày nhất định sẽ nghĩ rằng mày nằm trong tay tụi tao, sau đó ông ta sẽ thừa nhận tất cả tội danh, cho nên vụ án hôm nay, tội danh của ông ấy nhất định sẽ thành lập. Đến lúc đó, ông chủ của tao hoàn toàn có thể thu dọn tàn cuộc."
"Anh nằm mơ đi." Lôi Liệt cắn răng nghiến lợi nhìn anh ta chằm chằm.