Nghe câu này, Tiêu Hàn im lặng, không hề ồn ào với Tần Hi Á mà nằm bên cạnh cô ngủ.
Tần Hi Á cảm thấy anh đang cam chịu, trong lòng càng thêm khổ sở, thương cảm lau nước mắt: "Ngày mai em về Mỹ, phiền anh sắp xếp chuyên cơ cho em, sau khi trở về chúng ta làm thủ tục ly hôn. . . . . . ."
"Anh sẽ không ly hôn." Tiêu Hàn cắt lời cô, phiền não nói, "Hi Á, anh không biết rốt cuộc em muốn gì, những thứ anh có thể cho em anh đều đã cho tất cả, em đừng ương bướng nữa, sẽ chỉ làm anh thêm tiều tụy. Coi như anh van xin em, không cần tiếp tục so đo chuyện nhỏ này được không? Em không thấy mệt sao?"
Tần Hi Á kinh ngạc nhìn anh, quả thực có chút khó tin: "Nói đi nói lại, thì ra tất cả mọi chuyện đều là lỗi của em???"
"Anh nói đó là lỗi của em bao giờ? Anh chỉ. . . . . ."
"Quên đi, đối với chuyện này, chúng ta vĩnh viễn không thể có chung ý kiến." Tần Hi Á không muốn nói tiếp với Tiêu Hàn, "Em nghĩ chúng ta cần xa nhau một thời gian, tự bình tĩnh lại."