"Yên tâm đi, bây giờ tôi chỉ làm việc cho ông chủ, ông chủ đã lệnh cho tôi chữa trị cho cậu Lôi, sao tôi dám không nghe theo?" Marca nghiêm túc nói.
"Vậy thì được." William Phỉ Nhi gật đầu, nhìn sang Lôi Liệt: "Vậy chúng ta ở đây đến khi chữa khỏi nhé? Nửa tháng sau rồi về? Đợi lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho anh rể."
Thật ra Lôi Liệt không muốn ở lại đây, nhưng anh ấy biết đây là ý của bà Sophie, anh ấy không thể từ chối, vậy nên gật đầu nói: "Được, dù sao bây giờ ở ngoài cũng rất rối ren, ở lại chữa lành vết thương đã."
"Được, anh phải điều trị thật tốt, đừng quan tâm đến chuyện khác." William Phỉ Nhi động viên.
"Đúng vậy, lát nữa mẹ sẽ gọi điện thoại cho Dạ Diễm nói hai người đang ở đây chữa trị để họ khỏi phải lo lắng." Bà Sophie nói.
"Cảm ơn." William Phỉ Nhi lạnh lùng nói: "Tôi ở đây lâu như vậy cũng không được phép gọi điện thoại, giống như là ngồi tù vậy, cũng không thể liên lạc với Lôi Liệt khiến anh ấy lo lắng thành như vậy."