Tỷ lệ thành công chỉ quá bán khiến cho mọi người thấp thỏm lo âu.
Toàn thân Lam Thiên Vũ đều vô cùng hoảng hốt, mỗi ngày đều túc trực bên ngoài phòng điều trị, cứ đứng đó ngây ngốc nhìn Dạ Diễm, mới đó mà đã hơn hai ba tiếng đồng hồ.
Trái tim của mọi người đều như đang treo lơ lửng, thời gian phẫu thuật càng đến gần thì mọi người càng hoảng sợ…
Tối hôm đó Lam Thiên Vũ ở lại phòng điều trị chăm sóc cho Dạ Diễm, người giúp việc đã lấy nước tắm cho cô và nấu cho cô một bát tổ yến để ăn đêm.
Lam Thiên Vũ ngồi thừ người trên ghế sofa, Dạ Diễm mấy hôm nay vẫn mơ mơ màng màng, thời gian tỉnh lại càng ngày càng ít đi, tuy bác sĩ Tưởng không nói gì nhưng vẻ mặt nghiêm trọng ấy của ông ấy có thể thấy tình hình không quá lạc quan.
Phải làm sao đây?
Lam Thiên Vũ cảm thấy mình sắp phát điên rồi, sự giày vò đáng sợ này khiến cho cô không thể nào chịu đựng được.