"Xinh đẹp hơn em." Lam Thiên Vũ cười híp mắt nói: "Mắt to hơn em, gương mặt nhỏ hơn em, dáng người đẹp hơn em."
"Nói linh tinh." Dạ Diễm khẽ cắn lên mũi Lam Thiên Vũ: "Trên đời này không có ai xinh đẹp hơn em."
"Hì hì…" Lam Thiên Vũ xoay người nằm ở trên người Dạ Diễm, dùng sức hôn lên môi anh: "Chồng ơi, sau này mỗi ngày chúng ta đều phải sống vui vẻ nhé."
"Ừ, dĩ nhiên rồi." Dạ Diễm trịnh trọng gật đầu, đúng thế, sống vui vẻ, mỗi giây, mỗi phút, mỗi giờ đều phải trân quý quãng thời gian tươi đẹp ngắn ngủi này…
"Chồng à, em yêu anh." Lam Thiên Vũ thâm tình hôn anh, đêm nay cô rất chủ động và nhiệt tình, khiến cho Dạ Diễm được yêu thương mà có chút lo sợ…
**
Có lẽ bởi vì hiệu quả của thuốc giảm đau, sau nửa đêm Dạ Diễm không còn đau nữa, hơn nữa thể lực còn rất tốt, anh và Lam Thiên Vũ làm thêm một lần nữa, sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi.