Lam Thiên Vũ nhớ lại thuở thơ ấu mà cảm thấy chua xót trong lòng. Ngay từ khi hiểu chuyện, cô đã có cô em gái Thẩm Ngưng Nhược này rồi. Hai người họ giống như những đứa trẻ của các gia đình bình thường khác: Hai chị em nương tựa vào nhau, là người bạn tốt nhất của nhau.
Lúc ấy, Thẩm Ngưng Nhược luôn thích lẽo đẽo theo sau cô, thích gọi cô một tiếng "Chị", hai người họ là chị em tốt nhất của nhau.
Sau đó, Lãnh Nhược Băng mang theo Thẩm Ngưng Nhược, gả vào nhà họ Thẩm. Ngày chia tay, Lam Thiên Vũ và Thẩm Ngưng Nhược đều khóc đến xé lòng, Lam Thiên Vũ cứ chạy nhanh theo sau xe còn Thẩm Ngưng Nhược không ngừng huơ tay, khóc lóc gọi "Chị"...
Tuy rằng đó là chuyện từ rất nhiều, rất nhiều năm trước rồi, nhưng bây giờ nhớ lại, tựa như đó mới chỉ là chuyện ngày hôm qua.
Năm tháng như thoi đưa, cảnh còn người mất.
Hoàn cảnh sống khác nhau tạo thành những cuộc đời khác nhau.