"Đây chính là đạo đãi khách của ông?" Dạ Diễm không hề tức giận, cười nhạt một tiếng: "Tổng giám đốc Ôn, mặc dù ông là bề trên của tôi, nhưng trên thương trường không có cha con, chúng ta cần phải công bằng cạnh tranh, ông sử dụng một số thủ đoạn hèn hạ vô sỉ hãm hại tôi, còn gài bẫy làm khó tôi, loại người có nhân phẩm thế này, thật đúng là không thể lấy lòng được."
"Ai, đồ có thể ăn bậy, chứ nói thì không thể nói lung tung được." Ôn Hải cười lạnh nói: "Vậy cậu nói xem thử, làm sao tôi lại hãm hại cậu hả?"
"Vừa rồi ngài Barker hỏi chuyện riêng của tôi, chẳng lẽ không phải ông nói?" Dạ Diễm nhìn chằm chằm ông ta một cách sắc bén.
"Là tôi nói." Ôn Hải giơ hai tay nhún vai: "Nhưng lời tôi nói đều là sự thật, vợ của cậu vốn chính là người ai cũng có thể lấy làm chồng, từng lên giường với rất nhiều người đàn ông bị cậu bắt gian tại giường, còn trong lúc vô tình cậu đâm bà Winnie bị thương, bị bắt vào tù, vợ cậu lại vì cứu cậu mà ngủ với người đàn ông khác. . ."