Dạ Diễm nấu cháo dinh dưỡng, hơn nữa người giúp việc còn chuẩn bị thêm bánh ngọt kiểu Âu, trên bàn ăn là một bữa sáng rất phong phú.
Lôi Liệt tới đúng lúc, anh ta rất lo lắng đi đến, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lãnh Nhược Băng, Lôi Liệt khẩn trương hỏi: "Mẹ bị bệnh ạ? Là bệnh gì vậy? Vì sao hai người trở về lại không nói cho con biết?"
"Con ăn sáng trước đi, ăn xong rồi nói." Lãnh Nhược Băng vỗ mu bàn tay anh ta, chỉ vào nồi cháo: "Cháo này là do Dạ Diễm nấu."
"Ồ?" Lôi Liệt hơi cảm thấy ngoài ý muốn: "Thật đúng là hiếm thấy."
"Sao anh không dẫn theo cô bạn gái nhỏ của anh đến?" Dạ Diễm chớp mắt, cười xấu xa nói: "Nửa đêm còn gọi anh đi tắm, hai người thật đúng là nhiệt tình."
"Anh đừng nói linh tinh." Lôi Liệt hơi ngượng ngùng: "Cẩn thận Tiểu Thiên Dực nghe thấy."
Kiều Tinh cúi đầu, sắc mặt cô hơi ảm đạm.
"Thằng bé nghe thấy thì sao chứ, con trai tôi sớm trưởng thành một chút cũng tốt." Dạ Diễm cầm một miếng táo cho Thiên Dực.