Đi vào gian phòng, bá tước Louis ném Lam Thiên Vũ lên trên giường, sau đó cấp bách nhào tới đè lên người cô.
Lam Thiên Vũ nhắm mắt lại nghiêng đầu sang một bên, cắn thật chặt môi dưới, không dám đối mặt, nhưng lại không dám phản kháng.
"Thả lỏng, tôi sẽ khiến em thoải mái." Bá tước Louis dịu dàng ôm lấy mặt của cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi cô: "Em thật sự rất đẹp..."
Lam Thiên Vũ từ từ mở mắt, ánh mắt thê lương nhìn anh ta, không nói một câu.
"Không được nhìn tôi như vậy." Bá tước Louis cau mày: "Em khiến cho tôi có một loại cảm giác tội lỗi."
Lam Thiên Vũ cúi đầu xuống, nước mắt rơi xuống: "Vừa rồi anh cũng đã nói, là tôi cầu anh, anh chỉ là phối hợp với tôi thôi, không cần có cảm giá tội lỗi."
"Em thật sự không có một chút cảm giác với tôi sao?" Bá tước Louis nhẹ nhàng lau nước mắt của cô: "Bị tôi chạm vào, thật sự khó chịu như vậy?"