Lam Thiên Vũ cầm điện thoại, kinh ngạc sững sờ tại chỗ, một lúc sau mới hồi phục tinh thần, nhắm mắt lại không nói gì.
Tên Lôi Liệt này, thì ra là ở cùng con gái. . . Vậy sao còn phải nhận điện thoại, tự khiến mình xấu hổ, thật là.
Nhưng cô gái kia là ai? Chẳng lẽ là công chúa nhỏ nước Pháp?
Hẳn là vậy, trước kia còn nói bị người ta bám lấy, rất đau đầu, hiện tại lại thân với người ta.
Aiz, đàn ông thật dối trá.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại Lam Thiên Vũ lại reo. Là Lôi Liệt gọi tới. Cô do dự một chút, vẫn nghe, ý tứ không tốt: "Anh có việc thì không cần gọi lại vội, em không có chuyện gì quan trọng đâu."
"Không việc gì, không việc gì, bây giờ không có việc gì." Lôi Liệt vội vàng giải thích. "Vừa rồi điện thoại bị người ta cúp, không phải anh làm. Xin lỗi!"
"Giữa anh em còn nói câu này."
"Hì hì, quả nhiên là anh em, còn kém không nhiều lắm." Đầu kia vang lên tiếng cười nũng nịu.