"Cậu chủ..." Triệu Quân đang muốn nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo của Dạ Diễm ngăn lại. Cuối cùng đành lên tiếng: "Rõ !"
Dạ Diễm quay đầu nhìn Lam Thiên Vũ. Cô ta khóc lóc lắc đầu: "Tin em, em thật sự không phải..."
"Anh biết..." Dạ Diễm ngắt lời, đưa tay lên xoa lấy mặt cô, áy náy nói: "Xin lỗi. Là tôi hiểu lầm cô, tôi luôn luôn không tin cô. Mỗi lần đều vì chuyện này mà trở nên xúc động. Có lẽ lần tai ương này chính là trừng phạt cho tôi, trừng phạt tôi không có lý trí."
"Diễm..." Lam Thiên Vũ vô cùng tự trách: "Đều tại tôi không tốt, chỉ biết gây phiền toái cho anh, lại làm liên lụy tới anh lần nữa."
"Không phải. Là tôi làm liên lụy cô do tôi quá xúc động rồi." Dạ Diễm hiểu rất rõ người mà người kia muốn đối phó chính là anh. Lam Thiên Vũ chỉ là quân cờ để anh ta trả thù mà thôi.