"Tôi không muốn ở đây cãi nhau với anh." Lam Thiên Vũ nhẫn nại nói, "Giờ chúng ta khoan nói đến những chuyện này, chờ Thiên Dực khỏi bệnh rồi nói sau."
"Đến lúc đó gặp nhau ở toà án." Dạ Diễm để lại câu nói này, xoay người rời đi.
Lam Thiên Vũ nhìn bóng lưng của anh, trong lòng đau khổ như dời sông lấp biển, lúc đầu cô quyết định mượn Tiêu Hàn để rời xa Dạ Diễm, cô đã đoán được sẽ có kết quả như vậy, giữa họ đã có quá nhiều khúc mắc, không phải nói rút ra liền có thể rút ra được...
Huống chi còn có Cung Vũ Dao kẹp ở giữa.
Cô thật sự rất mệt mỏi, không muốn trở lại như trước nữa, có lẽ dễ hợp dễ tan mới là kết quả tốt nhất.
Lãnh Nhược Băng chăm chú nhìn Lam Thiên Vũ, thở dài nói: "Thiên Vũ, con muốn rời khỏi Dạ Diễm thì tất nhiên sẽ mất đi đứa con, kết quả này, con chắc chắn đã đoán được."