Tiêu Hàn không khuyên Lam Thiên Vũ nữa, hít sâu một hơi, thương cảm nói--
"Có lẽ những người như bọn anh không có cách nào có được tình yêu lâu dài. Cuộc hôn nhân của đời trước ảnh hưởng trực tiếp đến hôn nhân của đời sau, những người như bọn anh đều là kiểu vật hợp theo loài, em, anh, Dạ Diễm, Cung Vũ Dao, Thẩm Ngưng Nhược, chúng ta đều là những đứa trẻ của gia đình đơn thân, chúng ta đều thiếu tình yêu, đều khát vọng được yêu thương, nhưng lại không hiểu tình yêu. Vì thế mới khiến cho người mà chúng ta yêu thương đau khổ, còn em, em là người lương thiện nhất, nên em luôn là người chịu tổn thương!!!"
"Ha…" Lam Thiên Vũ vừa cười vừa rơi nước mắt, "Đúng vậy, dường như em lại quay về thời điểm mười năm trước, khi đó chúng ta mười ba tuổi lần đầu tiên thảo luận về tình yêu, thì ra vào chính lúc ấy, chúng ta đã đoán trước được số phận của mình."