"Thiên Vũ, cậu có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?"
Kiều Tinh ân cần hỏi, hiện tại đã năm giờ chiều, hai người họ từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn cái gì vào bụng.
"Ừm có hơi đói, chúng ta cùng đến căn tin ăn đi, lúc này, chúng ta nhất định phải như hình với bóng, không thể tách ra."
"Ừm."
...
Hai người đi về hướng căng tin, Kiều Tinh nói: "Thiên Vũ, cậu gọi điện thoại cho mẹ nuôi đi, nói cho bà biết chúng ta chuẩn bị trở về."
"Được, tớ suýt nữa quên mất." Lam Thiên Vũ lấy điện thoại di động ra gọi cho Lãnh Nhược Băng.
Lúc này, một người da đen đột nhiên đụng Lam Thiên Vũ một cái, điện thoại di động của cô rơi trên mặt đất, cô vội vàng xoay người nhặt lên, người da đen kia lại thuận thế kéo khăn che mặt của cô: "Mang khăn che mặt giả vờ thần bí gì chứ!"
"A —— "
Người chung quanh thấy rõ dáng vẻ của Lam Thiên Vũ, có người đang thét lên, có người đang sôi nổi nghị luận, có người đang vung tay múa chân với cô.