Rõ ràng ở ngay trước mắt, nơi chỉ cách có vài mét, vậy mà gặp nhau lại không hề nhận ra nhau, trong mắt anh chỉ có "Lam Thiên Vũ" xinh đẹp duyên dáng kia, không có cô, không hề có cô.
Người đời đều thích những thứ đẹp mắt, còn cô từ lâu đã mất đi ưu thế duy nhất ấy, trở thành một con quái vật người người khinh bỉ.
Dạ Diễm làm sao có thể nhận ra cô cơ chứ?
Lam Thiên Vũ ôm lấy mặt mũi, khóc đến mức run rẩy cả người, tựa như xé nát tâm can, máu chảy đầm đìa...
"Thiên Vũ, Thiên Vũ..." Kiều Tinh hoảng hốt đỡ lấy cô, dùng tiếng Trung gào lên với đám người: "Đừng chỉ nữa, không được chỉ chỏ cô ấy, cút ra, các người cút ra..."
"Rốt, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Triệu Quân đi đến, luống cuống tay chân nhìn Lam Thiên Vũ. Anh ta tin rằng đây mới thực sự là Lam Thiên Vũ. Bởi vì hai năm trước lúc cô ở trong bệnh viện chăm sóc Dạ Diễm đã đeo chiếc khăn che mặt thế này, còn vì cả đôi mắt trong trẻo long lanh kia của Lam Thiên Vũ nữa.