Dạ Diễm bưng đầu, đau đớn khẽ rên: "Thực sự lúc anh biết Lam Thiên Vũ sinh con ở bệnh viện, đã từng mong muốn thể may mắn đó là con của anh hay không, có khi nào trước khi rời khỏi anh cô ấy đã mang thai rồi không. Nhưng mà, sau khi nghe hai nữ người làm nói, nghe Lôi Liệt kêu Lãnh Nhược Băng là mẹ, thấy anh ta ôm Lam Thiên Vũ thân mật, ảo tưởng của anh hoàn toàn biến mất..."
Cung Vũ Dao nhìn Dạ Diễm nồng nàn, kéo lấy áo của anh, sau đó vung tay ra hiệu: "Anh Diễm, anh đừng đau lòng nữa. Dù Lam Thiên Vũ không có ở bên cạnh anh thì anh vẫn còn có em, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra em vẫn luôn ở cạnh anh."
"Vũ Dao..." Dạ Diễm ngước mắt nhìn Cung Vũ Dao, đúng vậy, vẫn là Cung Vũ Dao tốt với anh, cho dù anh có đối xử với cô ta như thế nào thì cô ta vẫn tuyệt vọng đi theo anh, cho tới bây giờ vẫn chưa từng rời xa anh, không giống như Lam Thiên Vũ, từ trước đến nay chưa hề yêu anh.
Nếu như Lam Thiên Vũ có thể giống như Cung Vũ Dao thì tốt biết bao.