Lam Thiên Vũ cúi đầu, hai tay bứt rứt, hơi thở như ngừng lại, trong đầu muôn vàn suy tư, không biết phải trả lời thế nào. . . . .
"Cháu không cần phải băn khoăn gì cả, hôm nay có ta làm chủ, không ai dám uy hiếp cháu." Dạ lão thái gia nghiêm túc nói, "Phải phân chia rõ ràng, mỗi người một câu!"
"Thiên Vũ, Dạ lão thái gia đã nói vậy, ngươi mau chóng trả lời."
Lãnh Nhược Băng khẩn trường nhắc nhở, kể từ thời điểm đó, cô đã vì Lam Thiên Vũ gặp bao nhiêu là rắc rối, phải vất vả lắm mới thuyết phục Dạ lão thái gia để Lam Thiên Vũ có một cơ hội nữa, nếu Lam Thiên Vũ không quý trọng cơ hội này, về sau cô thực sự không còn cách nào. . . . .