Dạ Diễm nhanh chóng sấy tóc cho Thiên Vũ: "Nhanh lên còn lên giường nghỉ ngơi".
Khi Thiên Vũ thức dậy, cô cảm thấy choáng váng, cơ thể không trụ vững được. Dạ Diễm vội vàng ôm cô xuống giường: "Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy? Cô khó chịu ở đâu sao?? Tôi gọi cho bác sĩ Hoa ngay ..."
"Không cần đâu." Thiên Vũ kéo anh ra." Tôi chỉ là quá mệt mỏi mà thôi, tôi cần phải nghỉ ngơi."
"Nhưng tốt nhất cũng nên phải kiểm tra một chút, ngộ nhỡ đứa bé có chuyện gì thì phải làm sao."
Dạ Diễm rút điện thoại ra và quay số.
"Tôi đã nói là không cần mà, anh thật phiền phức." Thiên Vũ hơi mất bình tĩnh.
Dạ Diễm dừng một chút và nhíu mày nhìn cô: "Cô bị thần kinh à? Tôi quan tâm đến cô, tại sao lại nổi giận với tôi chứ?"
"Anh chỉ quan tâm đến đứa trẻ mà thôi, không phải tôi." Thiên Vũ phiền toái quát khẽ: "Tôi đã vật lộn cả ngày nay rồi, tôi thực sự kiệt sức về thể chất và tinh thần, giờ tôi chỉ muốn im lặng, làm ơn đừng làm phiền tôi nữa ?? ? "