Dạ Diễm cơ thể cao lớn dang tay ôm cô vào lòng giống như đang giam cầm cô trong nhà giam vậy, cô dãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay anh.
Đôi mắt của Lam Thiên Vũ giờ đây hỗn độn, không biết nhìn về đâu, cô bối rối.
Lam Thiên Vũ đẩy anh ra, đỏ mặt tính xoay người chạy đi đúng lúc Dạ Diễm ôm nàng siết chặt. Mắt anh nhìn xuống, vô tình nhìn thấy vết thương trên ngực cô:
"Thì ra là ở đây…"
"Thả tôi ra! "Lam Thiên Vũ nói không nên lời, dùng sức hay tay đẩy anh ra, mặt nóng bừng như lửa đốt.
"Lam Thiên Vũ…" Dạ Diễm nhẹ nhàng gọi tên cô, hơi thở yếu ớt nói không nên lời, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào mắt cô, yết hầu mấp máy, chân thành nói:
"Tôi nghĩ tôi muốn cô"
Lam Thiên Vũ Kinh ngạc nhìn anh ta, một lúc sau bàng hoàng nói:
"Tôi đang mang thai!"
"Ai nói mang thai không thể làm chuyện ấy?" Dạ Diễm nheo mày, bàn tay giữ cằm cô hất nhẹ lên nhìn mình nói:
" Tôi rất nhẹ nhàng nha."