Kara hoảng sợ nhìn Bá tước Louis, trước kia cô chỉ thấy mặt ôn tồn lễ độ, phong độ của anh ta nhưng lại không hề biết thì ra anh ta cũng có lúc tàn nhẫn như vậy.
Nếu như anh ta nói với thế lực của anh ta, muốn chơi chết cô cũng giống như chơi chết một con kiến, cũng không cần chịu bất kỳ trách nhiệm gì.
"Cô không có thời gian suy nghĩ đâu." Bá tước Louis rất không kiên nhẫn, "Tôi chỉ cho cô ba giây, muốn sống hay là phải chết khó coi sẽ do cô tự chọn."
Nói xong, anh ta giơ ngón tay lên đếm, "Một, hai, ba. . ."
Chữ ba vừa dứt, Kara liền vội vàng nói lớn: "Tôi nói, tôi nói! ! ! !"
"Tốt lắm." Bá tước Louis hài lòng cười, "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!"
"Anh thật sự sẽ tha cho tôi chứ?" Kara thấp thỏm lo âu hỏi anh ta.
"Chỉ cần cô nói ra sự thật, tôi tuyệt đối sẽ không động tới cô." Bá tước Louis cam đoan chắc như đinh đóng cột, "Không cần tôi hỏi từng câu một chứ? Cô tự kể ra hết đi."