"Anh chẳng là gì cả, em nói rồi, em sẽ không tha thứ cho anh."
Lam Thiên Vũ thốt ra lời này, thầm nghĩ muốn đẩy Dạ Diễm ra, không tiếp tục dây dưa một chỗ với anh, sống chết của Thiên Dực còn đang trong gang tấc, cô không thể vì hành động cảm tính mà khiến con chịu báo ứng.
"Em. . . . . . ." Dạ Diễm tức giận đến phát điên, đôi mắt màu hổ phách như sắp phun lửa, nhưng anh mạnh mẽ kiềm chế, ép lửa giận trở lại, một câu cũng không nói, xoay người rời đi.
Anh tự an ủi trong lòng, bây giờ Thiên Vũ đang vì chuyện của con mà hao tâm lao lực, nên mới như vậy, cô không phải thật sự không thương anh, không phải thật sự hướng về Tiêu Hàn, anh phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. . .
"Không dễ dàng nhỉ, như vậy mà còn có thể nhẫn nhịn." Tiêu Hàn cười lắc đầu, "Thế này không giống Dạ Diễm."