Đi đến ngoài cửa phòng, Dạ Diễm đang chuẩn bị gõ cửa, lại thấy bên trong có tiếng khóc, còn có tiếng an ủi của Tiêu Hàn: "Thiên Vũ, đừng khóc nữa, nhìn em thế này lòng anh rất khó chịu, em yên tâm, về sau anh sẽ chăm sóc cho em và đứa bé. . . . . ."
Nghe câu này, trong lòng Dạ Diễm bốc lên ngọn lửa giận dữ mãnh liệt, mạnh mẽ đẩy cửa ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, anh ngẩn người. . . . . .
Tiêu Hàn ngồi trên giường ôm Lam Thiên Vũ, dịu dàng lau nước mắt cho cô, Lam Thiên Vũ mệt mỏi tựa trong lòng anh ta, hai người gắn bó thân thiết.
Dạ Diễm cố nén lửa giận trong lồng ngực, tay nắm run run, cổ họng lại không thể phát ra tiếng, trong lòng anh nhắc nhở mình phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, anh không thể xúc động như trước kia, như vậy chỉ càng đẩy Thiên Vũ ra xa hơn mà thôi.
"Trước khi vào phòng phải gõ cửa, ngay cả phép tắc này anh cũng không biết?" Tiêu Hàn lạnh lùng trừng Dạ Diễm.