Dạ Diễm đưa mắt nhìn những đám mây ngoài cabin, nhớ tới những chuyện cùng Lam Thiên Vũ trước kia, có máu có nước mắt, nhưng lại rất ít nụ cười.
Từ khi cô đi theo anh đến nay, dường như chưa từng có một ngày tốt lành, luôn lấy nước mắt rửa mặt, liên tiếp bị thương, thậm chí còn bị anh dày vò đến mất đi một đứa bé.
Nhớ lại những chuyện cũ, anh cảm thấy rất áy náy, có thể một vài người sau khi trải qua những việc trắc trở sẽ càng thêm trưởng thành, lúc này Dạ Diễm không muốn cố chấp như trước kia nữa, dù bây giờ anh không thể rời khỏi Lam Thiên Vũ, anh cũng sẽ không dừng những biện pháp trước kia để có được cô, anh không muốn lại phải nhìn thấy cô đổ máu rơi nước mắt.
Không muốn nghĩ nữa...
Nhưng, mỗi lần anh biết có thể mất cô, tim Dạ Diễm lại vô cùng đau đớn.
Anh chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, hy vọng hiện tại Lam Thiên Vũ chỉ có một mình, vậy thì dù có phải nỗ lực hơn nữa, anh cũng muốn đưa cô về bên mình...
**