Lúc này Kiều Tinh, Thẩm Hân đã đi ra ngoài, còn Thiên thì đi tắm, ăn gì đó trước khi ngủ. Chỉ còn lại mình Thiên Vũ, cô bắt đầu có những lo lắng, suy tư khó hiểu. Khi thì nghĩ về Dạ Diễm, lúc thì Tiêu Kỳ, có khi lại nghĩ đến chuyện của Tiêu Hàn ...
Ba sắc thái khác nhau của ba người cứ vang vọng trong tâm trí cô. Cơn đau đầu của cô đang bùng lên và trái tim cô bắt đầu hỗn loạn.
Đột nhiên, có tiếng chuông cửa reo bên ngoài, mặc dù Thiên Vũ đã cố ý không muốn chú ý đến nhưng chuông cửa cứ reo buộc cô phải đứng dậy mở cửa.
Đó là Tiêu Kỳ, anh đứng bên ngoài, mang theo hai túi đồ ăn lớn, mặt tươi cười: "Thiên Vũ, lúc trưa em ăn không được ngon miệng, vì vậy bây giờ anh đã mua cho em một ít thức ăn."
"Anh không về nhà à?" Lam Thiên Vũ mở cửa cho Tiêu Kỳ vào, rồi đóng cửa lại.
"Trên đường đi, anh đã nhận được một cuộc gọi từ mẹ, vì vậy anh đã quay trở về đây." Tiêu Kỳ vừa nói vừa đặt đồ lên bàn. "Anh đã mua cháo ngũ sắc mà em yêu thích, còn có cả súp gà đen và cả ngỗng quay ..."
"Anh đã ăn rồi, bây giờ em hãy ăn đi cho nóng." Lam Thiên Vũ đi về phòng: "Em đang buồn ngủ, chỉ muốn đi ngủ thôi, anh hãy tự chăm sóc bản thân và nhớ đóng cửa khi anh đi nhé!"
"Thiên Vũ ..." Tiêu Kỳ chỉ biết nhanh chóng nghe theo, Lam Thiên Vũ chuẩn bị đóng cửa. Anh ấn tay vào cửa, đột ngột ngừng lại và nói. "Anh ..."
"Có chuyện gì vậy?" Thiên Vũ cau mày nhìn anh. "Nếu có bất cứ điều gì, anh hãy nói ra đi, anh biết rằng em không thích vòng vo mà, hãy cứ đi thẳng vào vấn đề đi."
Tiêu Kỳ cắn môi, nắm lấy tay Thiên Vũ, khiêm tốn cầu xin: "Thiên Vũ à, em có thể giúp anh không?
Em giúp anh chuyện này với?"
"Anh đang nhờ em giúp chuyện gì vậy?" Thiên Vũ thắc mắc hỏi.
Tiêu Kỳ cúi đầu xuống, thất vọng trả lời: "Em biết đấy, Tiêu gia đang đối mặt với phá sản, mỗi ngày mẹ anh đều gây nhiều áp lực cho anh, anh sẽ bị chúng làm cho phát điên lên mất thôi..."
Nghe Tiêu Kỳ trình bày về khó khăn của anh ấy, lúc đầu cô cứ nghĩ rằng anh đang lo lắng về sự trở lại của Tiêu Hàn. Cô không nghĩ, thứ anh đề cập lại chính là chuyện này.
Thực ra thì Thiên Vũ cũng sớm đoán được Tiêu Kỳ sẽ nhờ cô giúp đỡ. Mẹ của Tiêu Kỳ là Chu Mẫn, bà ấy tuy ngoài miệng ngon ngọt nhưng trong lòng vô cùng độc địa. Bà ta đã tìm riêng Thiên Vũ thương lượng với cô để nhờ cô nói với Lãnh Nhược Băng bơm vốn cho Tiêu gia. Thiên Vũ đã từ chối thẳng thừng, đừng để Chu Mẫn đề cập đến nó.
Chu Mẫn cuối cùng cũng phải từ bỏ, nhưng bà ta buộc Tiêu Kỳ phải yêu cầu Thiên Vũ. Từ trước đến nay, Tiêu Kỳ luôn nghe theo những lời của Chu Mẫn. Nhưng lần này, anh sợ làm Thiên Vũ bị tổn thương nên đã từ chối. Hôm nay, Tiêu Hàn đã trở lại, Tiêu Kỳ thực bối rối, không biết làm như thế nào, cho nên anh buộc phải cầu xin cô.
Tiêu Kỳ cầu xin được một lúc, cuối cùng anh cũng đứng lên nhìn cô một cách thảm thương: "Thiên Vũ à, anh biết rằng là một người đàn ông, anh không nên yêu cầu em làm những điều như vậy.
Nhưng mẹ đã nhắc anh bao nhiêu lần rồi, lần nào anh cũng đều từ chối. Anh biết rằng em không muốn nhờ giúp đỡ. Anh thà lạnh lùng bên ngoài, như một con ruồi không đầu bay quanh tường, còn hơn gây khó khăn cho em, nhưng bây giờ anh không còn cách nào khác nữa, anh thực sự không thể giúp được, anh chỉ có thể nói chuyện này với em mà thôi, em có thể giúp anh được không? Có được không vậy em? "
Lam Thiên Vũ nhìn thấy Tiêu Kỳ như vậy, trong lòng cảm thấy có chút thương hại. Cô khuyên: "Tiêu Kỳ à, thực tế, không phải là ngày một, ngày hai có thể giải quyết được vấn đề của Tiêu gia đâu. Ngay cả khi anh có thể tìm thấy một nhà đầu tư lớn thì họ có thể tồn tại bao lâu chứ? Em nên làm gì bây giờ? Làm thế nào để anh đối phó với chuyện này chứ? Anh vẫn còn trẻ, anh nên tìm hiểu thêm về kinh doanh thì hơn. Anh không nên chỉ lúc nào cũng răm rắp nghe theo lời mẹ. Nếu anh tốt nghiệp đại học, anh sẽ sớm tiếp quản công ty thôi, vì vậy anh có thể đạt được điều đó khi anh vững vàng hơn trong lĩnh vực kinh doanh. Hãy làm việc chăm chỉ, mọi thứ sẽ không phụ lòng anh đâu ... "