Lam Thiên Vũ tay chân luống cuống lau nước mắt cho Tần Hi Á, Tần Hi Á lại đẩy cô ra, "Tôi không cần cô lo, cô đi đi, tôi muốn yên tĩnh một mình. "
"Hi Á. . ." Lam Thiên Vũ đã gấp đến sắp khóc.
"Cô đủ rồi đó! ! !" Kiều Tinh thật sự là nhìn không được nữa, tức giận mà nói, "Tần Hi Á, van cô thu hồi nước mắt của mình đi nhé? Tiêu Hàn không ở đây, cô khóc cho ai nhìn? Cho dù cô có khóc chết đi, anh ta cũng nhìn không thấy, càng sẽ không thương xót cô."
"Kiều Tinh, sao cậu nói lời như vậy?" Lam Thiên Vũ vội vàng quát khẽ.
"Tớ nói đều là lời nói thật." Kiều Tinh không thể nhịn được nữa ——
"Tần Hi Á, cô thật sự cho là mình rất đáng thương sao? Lúc trước khi Thiên Vũ mang thai Thiên Dực, càng đáng thương hơn cô gấp một vạn lần! ! !