"Vậy ra, lý do của chuyện này là chỉ vì các ngươi muốn lên tàu thôi sao?"
Không chú ý đến cô gái tóc vàng, đôi mắt Hạ Nặc quay sang nhìn Tạp Văn Địch và những người khác.
"Đúng ! Đúng vậy, Hạ Nặc đại nhân!"
Vì anh ta thấy thái độ của Hạ Nặc, nên tâm trạng của Tạp Văn Địch luôn trong trạng thái căng thẳng. Anh ta phấn khích và gật đầu và nói:
"Đại nhân là thần tượng của chúng tôi. Nếu có thể trở thành thuộc hạ của đại nhân, chắc chắn đó sẽ là vinh dự lớn nhất của chúng tôi! "
Những thanh thiếu niên còn lại gần như cũng có phản ứng tương tự, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hạ Nặc, mong đợi điều gì đó.
Thật quá lố ! May là Hạ Nặc che giấu được khuôn mặt đang đỏ ửng lên. Sau khi nghĩ về điều đó, anh ta lắc đầu:
"Xin lỗi, ta không có cách nào đáp ứng được yêu cầu này của ngươi."
"Ôi chao! Tại sao?" Một số thanh thiếu niên cho thấy một sự thất vọng không thể tả.
"Lý do rất đơn giản. Tiếp theo chúng ta sẽ đi, là thế giới mới."