Valery là người đầu tiên lấy lại tinh thần. Khối băng dài làm thần kinh ông chết lặng, cũng khiến cho Valery có thể mau chóng tỉnh táo lại trong cảnh hiểm nghèo.
"Im lặng đi theo tôi, đừng phát ra tiếng." Tay Valery vẫn cầm súng săn. Mặc dù đối mặt với một con gấu trắng siêu phàm, súng săn chẳng có tác dụng gì lớn, nhưng bấy nhiêu cũng làm người an tâm hơn.
Nhà ở nông thôn như này phải có tầng hầm, bởi trong mùa đông dài dẵng, tầng hầm dùng để bảo quản thức ăn tốt hơn, nếu không đến khi tuyết rơi dày thì ngay cả cơ hội ra ngoài mua thức ăn cũng không có.
Vấn đề là cửa vào tầng hầm lại ở ngoài nhà, mà bên ngoài là nơi gấu Bắc cực lảng vảng, cực kỳ nguy hiểm. Dưới sự dẫn đầu của Valery, đoàn người cẩn thận đi đến tầng hầm.
"Ba, mẹ…" Dorophya mặt tái nhợt, lo lắng nhìn về phía nhà mình.