Đại nhân Hắc Vô Thường thật sự nóng lòng quá.
Iizuka Tarou về nhà rồi mà vẫn đang cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán. Trước tiên ông lạy Phật, xong đó suy xét sự việc ở trạm điện.
Đại nhân Hắc Vô Thường cho thời gian gấp gáp quá. Mới có bảy ngày thì đâu thể tìm thấy trạm phát điện thích hợp nhanh như vậy được.
Cắn răng suy nghĩ, Iizuka Tarou gọi điện cho thư ký riêng: "Tình hình chuẩn bị trạm thuỷ điện vùng Hokuriku thế nào rồi?"
"Dạ? Không cần tìm kiếm ở Nam Mỹ và Malayxia ạ?" Thư ký trầm ngâm một lúc, sắc mặt có hơi đăm chiêu, "Nếu như là vùng Hokuriku, vậy vẫn cần mấy ngày điều hành các phương tiện, bởi vì liên luỵ đến..."
Iizuka Tarou chau mày lại, khí thế nhà giàu vun đắp thành lấn áp thư ký: "Mau lên! Chuyện này không chậm trễ được."
"Vâng ạ."