"Ông già, tôi về rồi đây." Sau khi Mizuno Hoshi vào trong nhà rồi gọi to vô ý thức cũng đã là qua ngày mới.
Ryo Gako hỏi han ân cần: "Thế này có sao không? Một giờ sáng rồi đó?"
"Không sao hết, dù ông già thối có quen giấc đi nữa thì nghe thấy tiếng của tôi cũng sẽ rời giường... Này! Ông già thối! Ông già thối!"
Mizuno Hoshi ho mấy tiếng, vẫn không được đáp lại nên buồn bực vỗ vai Ryo Gako, cười áy náy: "Anh Inukai, để ông anh chê cười rồi. Tôi đi gọi ông già thối dậy nấu cho chúng ta ít canh giải rượu nhé."
Ryo Gako nhìn dáng vẻ hổ báo của ông ta thì thấy thật khinh, thằng cha như thế này mà sinh ra được đứa con trai ưu tú như Mizuno Sora à?
Một là đột biến gen, hoặc không thì chính Mizuno Sora bị tráo đổi linh hồn bé nhỏ.
Cơ mà chuyện người ta thì liên quan gì đến mình đâu. Ryo Gako cũng không phải người bừng bừng chính nghĩa, chuyện không liên quan đến mình sẽ không bận tâm đến.