Đầu Diego có chút choáng váng, đôi mắt khô khốc và tư duy dường như bị ngưng trệ, đây là một phản ứng bình thường của con người khi xuất hiện một sự việc ngoài sức tưởng tượng mà không thể nào hiểu nổi.
Trên khuôn mặt bẩn thỉu của mình, đôi mắt cậu mê mang mở to, đôi môi khô nứt khẽ mấp máy, nửa giây sau mới giống như bị sét đánh mà hét lớn: "Chú nói bậy, sáng nay lúc cháu ra ngoài mẹ vẫn còn rất ổn mà!"
Một người lớn làm việc ở bên cạnh nông trường thở hổn hển nói: "Ta không có nhìn lầm, toàn bộ nông trường đều bị thiêu rụi!"
"Mà mẹ của cháu…"
"Mẹ!"
Ném nửa quả bơ còn đang ăn dở trong tay, Diego vội chạy về phía nông trường.
"Mẹ ơi!"
Xung quanh khu vực này đều sống nhờ vào việc trồng bơ, gia đình Diego cũng có một vườn bơ trồng ngay tại nhà, vóc dáng cậu bé tuy không cao, nhưng sự khẩn cấp khiến cậu dồn hết sức lực vào hai cái đùi, vậy mà lại có phong thái của một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp.