Chưa kịp nghe "Không sao đâu, không cần khách khí, không nên để trong lòng" của pháo đài thì nhỏ lùn đã lần nữa đuổi theo Tá Điền.
Lần này đã có kinh nghiệm, không chen vào đám đông nữa mà chạy ra khỏi cầu thang.
Nhìn Tá Điền hung dữ, chân nhỏ chạy phịch phịch lại càng thêm lực, trong rạp hát ồn ào không ai phát hiện phía sau đang có cuộc truy đuổi.
Giấu đầu lòi đuôi, nếu nói lúc trước còn có chút hoài nghi thì bây giờ nhìn nhỏ lùn chạy trên đường phố, Tá Điền đã nhận ra cô ta.
"Chân dài rất giỏi sao?"
Nhìn về phía sau với vẻ tức giận, nhỏ lùn một cước đạp mấy thứ đồ chồng chất lẫn lộn ở trong hẻm qua, toàn là đồ cổ, có lẽ chỉ là tạm thời chất đống ở đây, chờ một thời gian nữa sẽ được thanh lý.
"Ầm!"
Đột nhiên dừng bước lại, Tá Điền thiếu chút nữa bị ngã xuống đập trúng mấy thứ đồ bỏ này.
Sau đống đồ bỏ đi, nhỏ lùn cười hả hê vì mưu kế đã thành công, nếu không phải sợ bại lộ thân phận có lẽ cô sẽ quay lại làm mặt hề.