"Những tên tiểu quỷ này."
Xe lửa vừa dừng ở trạm, Ngọc Mộc đã đăm đăm chạy vào bên trong, hai tay ông ta nắm chặt, sau khi Cao Kiều đáng thương gọi, thì Mễ Nguyên cũng gọi tới ngay lập tức, cũng đã qua được hai canh giờ rồi, Mễ Nguyên này thật tình.
Trao lại đứa trẻ này vào tay Mễ Nguyên, thì cũng giống như để một con lợn chăn dê vậy.
Chẳng lẽ sau khi mình về già, thì trại trẻ mồ côi cũng sẽ đóng cửa luôn sao, nếu như đến khi mình già đi, thì những người trẻ trên đảo quốc cũng sẽ không sinh con nữa, đâu ra mà nhiều cô nhi chứ.
Không có tung tích của Tam Thiên Tử được tìm thấy tại trạm xe buýt, cho nên Ngọc Mộc mới tìm đến trạm xe lửa.
Bóng người cao lớn đang đứng ở lối vào của nhà ga, và thân thể cao lớn Ngọc Mộc lạc lõng đứng giữa đám đông, trời sinh cho hắn vóc dáng khác người, như một tay xã hội đen, thấy vậy người khác tự động nhường bước.
"Tam Thiên Tử!"