Con bướm màu trắng bay lên bay xuống bên ngoài cửa sổ văn phòng.
"Cái gì đây?"
Đang ngồi bên cửa sổ và uống nước, người giáo viên bị giật mình bởi hàng chục con bướm bên ngoài, cũng thật may, đó chỉ là những con bướm chứ không phải côn trùng khác.
Chứ đó mà là một đám ruồi, tác động thị giác như vậy sẽ tạo ra một cảm giác rất buồn nôn và sốc.
"Hiếm thấy quá, chụp ảnh nào, chụp ảnh nào."
Nữ giáo viên kia đang chấm điểm bài tập về nhà thấy như vậy liền lấy điện thoại di động ra và chĩa ra ngoài cửa sổ, nhưng chỉ chụp một vài bức ảnh, và những con bướm sợ hãi bay đi.
Trên bờ đê ở bên ngoài trường, Cao Đại Ngọc Mộc Mễ Nguyên Ngang đang đi cạnh nhau, Ngọc Mộc vóc người cao lớn, nhưng tóc lại có màu trắng và trông hắn khá già, thật không may, vì giữa hai người có một sự khác biệt lớn về ngoại hình, nếu không nhìn kỹ thì rất dễ lầm là cha con.
"Mễ Nguyên, ngươi không hiểu tại sao ta nói xin lỗi sao?"
"Hiểu."