Những người khác cũng không có quyền phải chụp hai tay của hắn lại, hơn nữa hắn cũng không có biểu hiện gì làm hại Xà Cơ, vả lại Xà Cơ cũng có một chút tính khí kỳ lạ.
Hơn nữa Xà Cơ ngồi ở trên xe lăn con mắt của cô ấy nhìn chằm chằm vào những quán cơm khác ở bên ngoài, có lẽ cô ấy đang suy nghĩ bên trong những quán cơm này có những món nào, cho nên cô cũng không có thời gian suy nghĩ về những điều người khác đang nghĩ.
Trước ánh nhìn soi mói nghi hoặc của cô gái ở quầy lễ tân, Phác Phiêu mỉm cười trán hắn đầy mồ hôi và hắn đẩy cửa đi ra ngoài.
Đợi cho đến khi hai người này rời đi rồi, cô gái mới bước vào căn phòng để thu dọn đồ ăn cô hét lên: "Ăn cái quái gì thế này!"
Cặn dầu, cặn bã của thức ăn, khung cảnh hiện tại của cái phòng đơn giống như bị một con lợn rừng xông vào ngang nhiên hoành hành vậy.
Kinh quá không muốn dọn dẹp luôn, không phải chứ, khăn trải bàn cũng không thể dùng lại được.
Thật sự luôn tức muốn hộc máu ba phần luôn á.