"Củ cà rốt này của ngươi quá đắt, có thể bán nó rẻ hơn không."
"Nước sôi, xin hãy nhường đường một chút."
"Hỏng rồi, bị trễ rồi."
"Cho nên ta nói Hiền Húc ngươi thật là một kẻ tồi siêu cấp."
Mọi người đi lại tấp nập trong đường phố thị trấn, tạo thành một nơi trăm sắc màu, và ở đó có một người đàn ông đẩy chiếc xe lăn đi chậm trên đường phố.
"Bặp, bặp."
Hai cái tay không an phận của Xà Cơ vỗ nhè nhẹ vào cái bánh xe lăn, biên độ gõ rất nhỏ, không nhìn kỹ thì sẽ không thể thấy động tác vỗ.
Những cử động nhỏ như thế này đều lọt vào tầm mắt của Phác Phiêu, hắn cười một cách đắc ý, rồi nhíu nhíu lỗ mũi lại, Xà Cơ này có vẻ rất tò mò về thế giới loài người.
Người đi trên đường cũng rất tò mò về hai sự kết hợp của hai người bọn họ, một cô gái còn trẻ như vậy mà lại không có hai chân, thật đáng thương.
"Ở đó, ở đó"