"Tốt thật đấy, chúng ta bị giam cầm rồi đấy."
Ánh Tử lộ ra một vẻ mặt không thể nào mà đồng cảm cho được, cô nhìn Thủ Võ Hùng với biết bao sự khó chịu oán giận ở trong lòng.
Đặc biệt là cô còn xoa xoa vào bụng của chính mình, nhưng mà Thủ Võ Hùng hiện tại không có tâm tư suy nghĩ nhiều như vậy.
"Thật xin lỗi, ta làm liên lụy đến cháu quá."
Thủ Võ Hùng mỉm cười một cách yếu ớt, còn mới tỉnh tảo lại sau cơn hôn mê chưa đầy một tháng, vậy mà hiện tại đã nằm trên giường bệnh yếu ớt thế này, hơn nữa cánh tay phải mà yêu hồ đã cho hắn cơ hồ như muốn hóa thành trăm mảnh.
"ÂY ZA ...." Ánh Tử lúc này chỉ biết thở dài, không biết nên nói cái gì, " Cô đã thực sự bị sự hiền lành này đánh bại."
Nói là bị giam cầm, nhưng thực sự trong trí tưởng tượng của Ánh Tử thì nó cũng không tệ gì cho cam.
Hai người không bị chính quyền giam trong nhà tù dưới lòng đất, và cũng không bị kéo ra pháp trường để bắn nguy hiểm đến tính mạng.