Hàng ngàn chiếc lông vũ đã hợp lại tạo thành đôi cánh dài hơn bốn mét sau, thân thể của Cao Kiều đáng thương lúc này đang bay lên khỏi mặt đất, vết thương mà cô che đậy cũng bị gió thổi vào lộ ra.
Không cần phải che giấu nữa rồi, tất cả đều không cần phải che giấu nữa.
Dưới một bầu trời mơ hồ xám xịt, đôi cánh dù trắng noãn nhưng cũng không mang lại cảm giác thánh khiết, mà hình như màu xám buồn bã đó cũng biến cho đôi cánh màu trắng nhuộm theo một màu với mình.
Đôi cánh phất ra rồi đập vỗ xung quanh màn sương khói, sương khói dày đặc đến độ mà làm cho gương mặt của Cao Kiều đáng thương hóa mơ hồ không nhận ra.
Nhưng trong làn sương đó có một con ngươi nhìn được rất rõ ràng, con ngươi có màu đỏ tươi vô tận của biển máu, và có một vòng móc màu đen ngọc nổi lên ở xung quanh con ngươi.
Nhân viên vận chuyển của công ty khúm núm quỵ gối xuống mặt đất: "Thiên, thiên, thiên thần, thiên thần ...."
Chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì đã xảy ra.