"Tôi là một công dân tốt."
Thủ trường Võ Điền nhanh chóng vứt cây lau nhà ra, rồi ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Mặc dù ông ta lớn nhỏ gì cũng là một chủ nhiệm, nhưng thực tế thì ông ta cũng không khác người bình thường là mấy, tiền lương mỗi ngày mà ông ta làm ra cao hơn nhân viên kỹ thuật ít nhiều---cao lắm cũng chỉ gấp hai gấp ba, cũng k phải lo chết đói.
Lực lượng quân đội đang trực tiếp bước vào không để ý Võ Điền, bọn họ không ngừng đi bộ bước qua.
Dựa theo tầm nhìn vào ban đêm, những người lính được trang bị đầy đủ những vũ khí xung quanh, Võ Điền thở dài một hơi nhẹ nhõm, xem chừng không ai để ý đến phản ứng sinh tồn chật vật của con người bé nhỏ như ông ta, hơn nữa trường hợp này nghiễm nhiên đã được chính phủ can thiệp vào, cho dù cuối cùng sẽ làm cho cả thành phố hỗn loạn, thì ông ta cũng chẳng sợ mình sẽ bị liên lụy vì không bảo vệ được Địch Thổ Ni.