"Ầm ầm ầm!"
Dưới khán đài những tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, sau khi phát biểu xong và Tả Điền Thực Y cúi đầu chậm rãi đi xuống phía bên dưới, bài diễn văn mà cô đại diện cho tân học sinh lên phát biểu chỉ là một bài văn mẫu mà cô tìm tòi ở trên mạng, vì cả nước có đến 5000 trường trung học, hơn nữa cũng không ai rảnh ngồi cả buổi chỉ để biết một bài diễn văn, ít nhất là Tả Điền Thực Y cảm thấy như vậy vì nó chả có ích lợi gì với cô cả.
Nhìn thấy Tả Điền Thực Y đang đi xuống, có không ít nữ sinh đã chụm đầu ghé tai lại bình luận về một cái gì đó, có lẽ là lúc Tả Điền đứng ở trên bục đài vì khoảng cách xa quá nên bọn họ nhìn cô không được rõ, đến khi cô bước xuống rồi ở khoảng cách gần hơn mọi người mới nhận ra bộ dạng của cô không tồi một chút nào, cái gì cũng có thể là đề tài tám chuyện của các cô gái, Tả Điền Thực Y nhìn thấy vậy rồi mỉm cười nhẹ.