Tokyo, Bắc Khu, Vương Tử Thần xã.
"Nước, Nước ...."
Đôi môi của Thủ Võ Hùng vì thiếu nước trầm trọng cho nên đã khô nứt nẻ, hắn đưa lưỡi liếm lên môi, tay hắn run run gõ lên đầu gỗ để phát ra tiếng, sau vài ngày hôn mê rốt cục hắn cũng từ từ tỉnh lại.
Thanh âm nước nước nghe vọng qua giống như những lời nói vô nghĩa của ai đó, và tiếng gõ trên gỗ tạo một cảm giác như kỳ quái thiêng liêng.
Vu nữ đang dọn dẹp dưới xà ngang sàn nhà ngẩng đầu nhìn lên, cô hình như vừa nghe thấy âm thanh gì đó.
Thật đáng sợ.
Không giống tiếng kêu của côn trùng hay sâu bọ, mặc dù nghe rất mỏng manh, nhưng đích thực là âm thanh nói chuyện của con người, nhưng trong ngôi đền thần này, chỉ còn một mình cô.
Không gian bên trong của thần điện không lớn, không ai có thể ẩn nấp trong này được.
"Đáng sợ thật." Cầm lấy chổi ôm chặt trên người như trên mấy bộ phim, người vu nữ làm công sợ sệt nhìn xung quanh.
Không, không phải là ma đâu.