"Ca Nguyên Chí Bảo, người nhà của ngươi đến gặp ngươi."
"Cái gì?"
Ca Nguyên Chí Bảo ngẩng đầu nhìn lên với một sự chán nản, con ngươi màu đen trong mắt hắn không còn nhìn thấy được hào quang cuộc sống nữa rồi, chỉ còn màu xám của sự im lặng và chết chóc.
Mấy ngày qua anh ta chả buồn đụng đến cơm nước, cơ thể không được nạp thức ăn cho nên thể trọng của Ca Nguyên Chí Bảo giảm đi, trông anh ta gầy hơn rất nhiều, nhưng mà gầy vậy cũng có cái hay, nó làm cho anh ta lộ rõ hơn đường nét hài hòa trên khuôn mặt.
Nếu có thể giảm đi được vài chục cân, chỉ cần đi bộ trên đường phố thôi cũng thực sự rất có phong cách của thần tượng.
Tuy nhiên bọng mắt sưng to con ngươi lõm vào sâu, đã hé lộ một điều rất sâu sắc về tinh thần uể oải không có sức sống của Ca Nguyên Chí Bảo.