"Phấn chấn lên nào."
Y Đằng Ma Thế ngáp một cái, rồi vỗ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ, nhìn vào cuốn sách trong tay rồi cố gắng làm phấn chấn tinh thần, mới 9:30 à, không nên vậy chứ.
Thời đại đang phát triển, Ma Thế, ngươi không thể cứ đắm mình trong vinh quang quá khứ của gia đình.
Thời đại đang hối thúc ngươi đấy, Ma Thế, ngươi phải sử dụng kiến thức để kiến tạo tương lai của gia tộc.
"Sách ta đâu rồi?"
Ma Thế vừa mời quyết định chấn an lại tinh thần, thì phát hiện trong tay mình chẳng có một quyển sách cổ nào.
Hơn nữa còn thấy chính mình từ khi nào mặc trang phục vu nữ, lòng bàn chân nhẹ bỗng như đang đứng trêm những đám mây đang ở dưới chân.
Thật luôn, mây dày nhiều thế.
Mình thăng thiên rồi sao?
Không phải chứ, thể trạng mình còn trẻ như thế này mà, một cái chết đột ngột không thể diễn ra dễ dàng như vậy được, báo cáo thể chất của quốc gia, những người trẻ tuổi thức đêm luôn là một chuyện bình thường.