Thủ Võ Hùng người đang quỳ rạp trên mặt đất không thể hình dung được hắn đã chật vật như thế nào.
Sử dụng quá nhiều linh lực làm cho cơ thể của hắn thương tổn trầm trọng, thân thể tiều tụy, tóc trắng bệch, cánh tay phải của hắn xem như vứt bỏ hoàn toàn, máu từ bụng vẫn chảy trào ra ngoài khóe miệng, một nửa cà-vạt vắt ngang trên vai hắn.
Một nửa thương tổn mà hắn đang chịu đựng đến từ Mỹ Sa, một đến từ sự đả kích của vũ khí khoa học kỹ thuật công nghệ hiện đại, hắn đã bị viên đạn giày xéo lên toàn bộ cơ thể, nếu mắt không kịp thấy thì chắc còn bị gãy xương nữa.
"Chuyện gì vậy." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng kỳ bí của Ngọc Tảo Tiền vang lên.
Thủ Võ Hùng lúc này ngay cả ngẩng đầu lên cũng không thể thực hiện được, hắn cố gắng xả ra một tràng cười thật hả hê.
"Ta biết .... Ta đã bị .... Hồ tiên đại nhân .... ....Nắm giữ thân thể rồi .... .... .... .... .... .... ....