Một chuỗi "đạn pháo" như một dây xương xiềng xích trắng bay xuyên qua, bay qua hai gian phòng của ngôi nhà, làm sập bốn bức tường phát ra tiếng nổ ầm vang, mấy tấm ván gỗ, bê tông, thép chịu không nổi lực đều bị bẻ gãy.
"Đau quá!"
Thủ Võ Hùng bị đánh va vào một bức tường, những viên đá vụn rơi xuống vào hai chân của hắn.
Một phi liêm xương sắc nhọn cắm lên trên bả vai của hắn, cảm nhận như con dao của tử thần cắm vào dây thần kinh nó làm cho hắn đau đớn.
Hắn cầm lấy cái phi liêm trên bả vai, hai mắt trợn lên, lần đầu tiên Thủ Võ Hùng bị thương nặng như vậy.
Hắn muốn rút cái gai xương như lưỡi liềm kia ra!
"Hây ya!"
Trên xiềng xích xương bỗng nhiên truyền một lực rung lớn, một người phụ nữ túm lấy cái xiềng xích làm tro bụi cũng từ đó mà bay tung lên cô ta như liều chết phóng ra, mái tóc đen dài như thác nước bay trong không khí, cùng với bụi tỏa mù mịt mà thanh đao tạo ra.
"Đùng!"