Tokyo, Adachi, Hoa Khói.
Thủy Dã Không cảm thấy chua xót, chua hơn cả ăn chanh.
Chính mình vẫn đang làm việc chăm chỉ quần quật để kiếm tiền, kết quả là Thủ Võ Hùng chỉ cần cứu một người thôi cũng có được 100 triệu yên, người với người thật sự khoảng cách giữa quá lớn.
Có phải chính mình cẩn thận quá không....? Thủy Dã Không lặp đi lặp lại câu nói này hơn chục lần, Thủy Dã Không đang cố gắng kìm nén sự ghen tị lại.
Tả Điền Thực Y vùi đầu vào học tập chăm chỉ, điện thoại di động trên bàn phát một bản nhạc nhẹ,
Tả Điền Thực Y đọc sách, Thủy Dã Không luyện tập quyền, suy nghĩ về nhẫn thuật.
"Đổi bài khác đi."
"Hmmm?" Tả Điền Thực Y ngẩng đầu lên, cô đang tập trung học nên tinh thần không chú ý, ngẩng đầu lên ánh mắt vẫn còn mơ màng.
Sau khi định thận lại đôi mắt đôi mắt cô trở về trạng thái tỉnh táo, cô nhớ lại những gì Thủy Dã Không vừa nói.
Đổi bài nhạc ư, tại sao?
Bài hát này rất hay rất nhẹ nhàng, cô cũng không phải nghe đi nghe lại mãi bài nhạc này, cũng không hề cảm thấy thấy mệt mỏi khi nghe.
Nhưng mà vì lão yêu quái nói mà phải đổi bài, ....
"Đổi cái bài kia đi, cái bài kia có remix đấy, Lemon."
" Lemon?" Tả Điền Thực Y nhíu mày. "Có phải là bài hát trong một bộ phim truyền hình?"
"Đúng."
Mặc dù Thủy Dã Không cảm thấy rất khó chịu, nhưng nếu hắn cũng không suy nghĩ nhiều đến kết quả đó, hắn có thể dễ dàng kiếm được một trăm triệu, thậm chí chỉ cần sử dụng thuật thôi miên, hắn cũng có thể biến ra hàng vạn triệu, nhưng mà như thế là không được đồng tiền kiếm ra được phải là đồng tiền chân chính.
Đợi cho đến khi Tả Điền Thực Y đã vào giấc, cảm xúc khó chịu của Thủy Dã Không vẫn chưa bớt đi được hắn trút giận lên Tiểu Q.
Vào ban đêm, tại thành phố Cao Gia, Tiểu Q với dáng vẻ nhanh nhẹn nó lại tiếp tục lặp lại yêu cầu của Thủy Dã nó đã chạy như vậy rất nhiều lần, nó hối hận, vô cùng hối hận tại sao đêm đó nó lại chạy lung tung như vậy, để rồi bây giờ phải chịu khổ như thế này.
"Không được, đây đều là ... vì tình yêu."
"Hộc hộc hộc."
Tiểu Q lè lưỡi ra không ngừng thở, nó đã chạy nhanh trên đường không ngừng một giây nào.
Buổi tối hôm nay toàn thân của nam chủ nhân đều toát ra một mùi khó chịu gì đó, vị khó chịu của hắn cũng làm cho con chó cảm thấy ê ẩm.
Con chó sợ hãi, không cần nam chủ nhân thúc giục, nó tự động nhảy từ trên lầu nhảy xuống và bắt đầu cắm cổ chạy thật nhanh.
"Không chỉ là, đối với ta hiện tại mà nói.... đó còn là một bữa ăn ngọt ngào."
Vừa tới địa phận của thành phố Cao Gia không được bao lâu, Tiểu Q không thể chịu đựng được nữa kêu nó lên một tiếng ... gâu.
"Gâuuu!"
"Căn bản là không thể nào làm được gâuuuuuuuu."
Tại sao một con chó như ta phải chịu đựng tất cả những điều này, phải chịu đựng những điều vô lý này.
"Gâu Gâu Gâu !!"
"Gâu Gâu Gâu!"
"Meo!"
"Meo!"
"Meo!!"
Những con chó và con mèo xung quanh đáp lại tiếng kêu của Tiểu Q, điều này càng khiến Tiểu Q khó chịu và nghẹn ngào hơn.
Có phải trên thế gian này số phận của mỗi con cho đều phụ thuộc vào con người không? Cũng không đúng, một số con chó khác vẫn được tự do.
Tại sao những con chó đó được sống tự do tự tại, Tiểu Q chỉ muốn tìm một người để kết giao | Ghép đôi thôi mà khó khăn vậy sao, thật không công bằng.
Nếu chạy thêm một khoảng ở phía trước nữa, sẽ gặp được một tấm bảng màu xanh, đó chính là đích đến của Tiểu Q, những lần trước mỗi khi gần đến tấm bảng màu xanh này, thì cũng hết giới hạn thời gian, ngay lập tức nó bị nam chủ nhân triệu hồi về, lần này có khi cũng không ngoại lệ, Tiểu Q cũng có thể ước chừng được thời gian.
Nghe thấy tiếng kêu của nhóm bằng hữu xung quanh, Tiểu Q sủa lên, rồi bốn chân chạy điên cuồng trên mặt đất.
Nó nhất định phải chạy qua tấm bảng màu xanh, không phải vì tình yêu nữa, mà là để chứng minh rằng nó cũng là một con chó tự do!
Chỉ có một màu xanh duy nhất nằm trong tròng mắt của nó, màu đen của đêm tối như biến mất, nhường chỗ cho màu xanh, nó chỉ muốn trực tiếp bắt lấy nó rồi ăn trọn.
Nó Tiểu Q phải chinh phục màu xanh đó!
"Lạo xạo!"
Đột nhiên, Tiểu Q nghe thấy trên cơ thể mình đang phát ra một âm thanh gì đó, giống như một tiếng nổ mạnh.
"Ta bị ném bom sao?"
Thôi kệ không có thời gian để tìm ra nguồn âm thanh này đâu, Tiểu Q thấy khung cảnh xung quanh như đang nhanh chóng rút lui về phía sau, không, không phải là cảnh sắc đang rút lui về phía sau, mà là nó đang chạy quá nhanh, nhanh đến độ khung cảnh xung quanh không kịp lọt vào trong tầm mắt.
Đây là một tốc độ không con chó nào có thể đạt được!
"Gâu? Gâu! Gâu!! Gâu ...."
Tiểu Q đầu tiên bối rối nghi hoặc, sau đó hoảng loạn, cuối cùng nó cũng có thể thấy được hai người sống to lớn ở trước mặt mình, thế giới trước mắt nó bỗng nhiên biến hóa, miệng nó bị bịt lại, cả người bị nhấc lên.
Sao mà lại không thấy tấm bảng màu xanh nữa, ngã tư đường của thành phố Cao Gia đâu rồi, trước mắt nó là trần nhà quen thuộc, nữ chủ nhân đang ngủ say, còn nam chủ nhân thì khuôn mặt kỳ bí khó lường.
Nó một lần nữa lại bị nam chủ nhân sử dụng thông linh thuật triệu hồi trở lại.
Nam chủ nhân thuần thục dùng tay tóm cổ nó dựng đứng lên, tay kia thì bịt chặt lấy miệng của nó
"Làm cũng không tồi đấy."
Thủy Dã Không trên mặt cười tươi.
[Phong độn: LV1]
Với việc chạy nhanh nhẹn này của Tiểu Q cuối cùng nó đã giúp hắn mở khóa phong độn, đây là mục đích mà Thủy Dã Không bắt Tiểu Q chạy nhiều trong mấy đêm nay, bản thân hắn không có các kỹ năng để chạy được như vậy, cũng không có điều kiện tiếp xúc được với các kỹ thuật về gió, hắn chỉ có thể dùng con chó để mở khóa, hơn nữa con chó này cũng đã khai phá ra phong độn mới mẻ này.
Phong độn trong nguyên tác được sử dụng cho chiến đấu tầm trung và cận chiến, với một tốc độ cao cùng với khả năng sát thương mạnh, nhưng Tiểu Q lại chỉ sử dụng phong độn để di chuyển, theo quan sát của Thủy Dã Không, khi Tiểu Q phá vỡ giới hạn tốc độ, một chuỗi không khí dài được kéo ra đằng sau nó, chính lực đẩy lớn này đã cho phép Tiểu Q di chuyển với tốc độ cao.
Là một con chó chiến đấu sao?
Dù sao Thủy Dã Không có chết cũng sẽ không sử dụng phương pháp này để di chuyển với tốc độ cao như thế, đánh chết cũng không.
Nhưng mặc kệ nói gì thì nói, đã mở khóa thêm một loại nhẫn thuật, sau này khi nâng cấp phong độn lên không chừng còn phải trông cậy vào Tiểu Q nhiều.
"Tiểu Q, chúc mừng ngươi đã hoàn thành." Vỗ đầu chú chó, Thủy Dã Không đưa ra một miếng mực khô.
Cho nó xem mấy chương trình truyền hình cũng không tế, nó làm cho việc thăng cấp nhanh hơn.
Thành phố Cao Gia.
Có hai cảnh sát đang ngồi ở ven đường, trên miệng đang ngậm điếu thuốc.
Không phải là bọn họ không nghiêm túc tuân thủ theo những quy định trong ngành công an, thực sự là vào buổi tối như thế này phải đứng gác dưới đường rất khổ, chỉ cách này mới khiến họ mới không thể buồn ngủ được, chỉ có hai người họ thức vào ban đêm không chỉ đói khó chịu, ...mà thân thể đang rét run lên.
Những người dân xung quanh đã gọi cho đồn cảnh sát, phàn nàn rằng cứ mỗi khi đến giữa đêm, mèo và chó lại bắt đầu thi nhau sủa, nhưng có một buổi đêm có một người nào đó nói rằng lúc đó anh ta đang say rượu nằm trên bụi cỏ, thì thấy trong bụi cỏ có con quái vật gì đó di chuyển rất nhanh.
Mặc dù theo như những ghi chép theo dõi đã được sắp xếp lại không có con quái vật nào như lời của người say rượu, nhưng cấp trên vẫn kiên quyết phái người ra ngồi quan sát theo dõi.
Cảnh sát cũng thật không rõ ràng, ở phía trên kia còn phải giải quyết biết bao sự việc siêu phàm!
Cho dù mơ hồ có thế lực siêu phàm đi nữa, cũng không nên tận lực với nó như vậy.
"Ta nghe nói rằng có một bộ phận mới trong hệ thống."
"Đồn cảnh sát của chúng ta sao?"
"Nó dường như là trong trụ sở tỉnh."
"Điều đó không quan trọng với chúng ta, xa vời quá."
"Đúng vậy, thay đổi thì cũng không tới phiên chúng ta đâu."
Hai nhân viên cảnh sát đang nói về những tin tức mới nhất của đồn cảnh sát, con đường ở phía xa đột nhiên phát ra tiếng động lớn.
Một chuỗi màu xanh lao với tốc độ rất cao trong bóng đêm nhanh đến độ mà không kịp nhìn nhận ra được hình dạng của nó, hungf hổ áp sát hướng của hai người họ!
"Cái quỷ gì ...."
"Ta ...."
Bất ngờ hơn nữa là chuỗi màu xanh kia đột nhiên biến mất, biến mất không một dấu về ngay tại ngã tư đường Thượng, giống như hình ảnh động đột nhiên bị kéo ra khỏi một khung hình.
Lời mắng chửi lúc nãy của hai cảnh sát cũng đột ngột dừng lại, hai mẩu thuốc lá rơi xuống đất trong bối rối hoảng loạn.
"Vừa mới .... .... Ngươi, ngươi có thấy gì không?"
"Nhìn, nhìn thấy rồi, không phải ảo giác chứ?"
Hai cảnh sát liếc nhìn nhau một cái, rồi cả hai dựng hết cả tóc gáy của mình lên.
"Quỷ aaaaaa!"