"Hộc hộc!"
Trên dòng sông Dotonbori xuất hiện những vệt nước lớn nhỏ bắn lên tung tóe, Thủ Võ Hùng là người làm cho nước bắn tung tóe như thế này, điều này làm thu hút ánh nhìn của mọi người.
"Có người đã nhảy xuống sông tự vẫn!"
"Tự vẩn cái gì chứ, là xuống để cứu người đó."
"Đi xuống dưới sông để cứu người? Đó khác gì tự tìm cái chết, dòng nước của sông Dobontary chảy rất xiết, hơn nữa chiếc xe đã chìm xuống rồi, lấy cơ sở gì để cứu."
Mấy đồng nghiệp của Thủ Võ Hùng hết sợ hãi lại cảm thấy bất an khó tin, chuyện gì vừa xảy ra vậy, làm thế nào mà Thủ Võ Hùng đột nhiên nhảy xuống cứu người?
Không, đây căn bản không phải là để cứu người, mà là để chết, làm thế nào mà những chuyện như thế này có thể xảy ra với hắn lúc này chứ?
Hắn luôn là người nhát gan nhất trong công ty, không dám nửa phần khác người, ngay cả biểu hiện bản thân cũng không có, nói một cách thật lòng thì hắn rất trung thực yếu đuối.
"Hộc."
Thủ Võ Hùng vật lộn dưới dòng nước chảy xiết, lúc còn nhỏ hắn cũng được học qua về bơi lội, tới thời trung học hay đại học thì hắn không tham gia bất kỳ câu lạc bộ bơi lội nào, kỹ năng bơi lội cũng chỉ hơn một con vịt đi trên cạn, nước sông chảy xiết thế kia lại muốn cứu người, hắn cũng nghĩ đến việc thờ ơ với xung quanh.
Nhưng lần này thì khác, Thủ Võ Hùng phát hiện rằng trên đời còn nhiều chuyện cần phải làm, nhất định phải có người làm điều này, nếu không có ai làm, vậy thì Thủ Võ Hùng hắn sẽ là người làm!
Người của Thủ Võ Hùng bị cuốn trong dòng nước làm hắn bắt đầu cảm thấy khó thở, dòng nước chảy xiết qua khóe mắt hắn, nó làm cho hắn khó chịu nên phải nhắm mắt lại, hai màng nhĩ cũng bị nước chảy vào làm cho tai hắn bị ù đi, đầu óc lúc này như ngập trong nước.
Tay chân quơ qua quơ lại càng mạnh, thì dòng nước càng quật lại rõ ràng hơn, giống như có quỷ nước túm lấy chân của hắn. Thật kinh khủng, Thủ Võ Hùng ngụp thở một cách khó khăn ở trong nước, làm anh hùng ở dưới nước so với trên cạn thật là khác nhau, nói không chừng chính mình sẽ chết dưới nước.
Thủ Võ Hùng híp mắt lại, không kịp hối hận về sự bất cẩn của mình, vừa quay đầu thì hắn nhìn thấy chiếc xe ô tô.
"Rì rì ~"
Chiếc xe màu đen có rèm che hiện rõ lên trong dòng nước
Tìm thấy nó rồi.
Giữa dòng sông, Thủ Võ Hùng nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen bị quấn theo dòng nước từ từ chìm xuống đáy sông.
Hắn bật người lắc lư, bơi về hướng chiếc ô tô.
"Ùm ùm!"
Thủ Võ Hùng dùng tay nắm lấy tay cầm mở cửa chiếc xe, cố gắng mở cửa từ bên ngoài.
Nhưng hắn không biết là áp lực bên trong và bên ngoài quá lớn, hay hệ thống của xe không hoạt động, Thủ Võ Hùng hắn không thể mở được cửa xe.
Ngồi trong xe là một người đàn ông ăn mặc lịch lãm, hắn ngạc nhiên nhìn vào cửa sổ, rõ ràng người đàn ông đó không đoán trước được là có người sẽ cứu mình nên chỉ còn ngồi chờ chết.
"Cứu .... Ta."
Thủ Võ Hùng nhận thấy miệng người đó cố gắng nói bốn từ, hắn bình tĩnh gật đầu, rồi tiếp tục lặn xuống mở cửa xe thật là nhanh, nếu không thì với lượng khí còn lại trong cơ thể hắn, hắn sẽ không thể nào chịu được một thời gian dài.
Chiếc xe này thực sự có chất lượng rất tốt, phát hiện người trong xe không có bị thương tích gì, Thủ Võ Hùng cảm thấy thanh thản và nhẹ nhõm.
Từ trên cây cầu của sông va vào lan can bảo vệ rồi lao thẳng xuống, vậy mà kính trước không bị hư hại gì, chỉ là ở phía trước xe trông hơi biến dạng.
"Ta sẽ cứu ông ra sớm thôi." Thủ Võ Hùng hét lên với một giọng khó nghe, dùng đôi mắt của mình để ra hiệu cho người bên trong xe không hoảng sợ.
Áp lực bên trong và bên ngoài thật sự quá lớn, người trong xe không thể đẩy cửa ra được, Thủ Võ Hùng ở trong nước cũng không có nhiều sức lực, hắn ngay lập tức bỏ suy nghĩ là mở cửa như bình thường.
Nếu như dùng cách bình thường không thể mở cửa, vậy thì hãy dùng biện pháp bạo lực!
"Ổn định nào!" Thủ Võ Hùng nén tụ Chuck Lạp vào lòng bàn tay, người bên trong xe nhìn với ánh mắt khó hiểu, hắn dơ nắm đấm của mình lên đập mạnh vào cửa kính của chiếc xe!
"Rầm!"
Một lần, hai lần, rồi ba lần!
Mặc dù kính xe rất chắc chắn, nhưng dưới tác động của dòng Chuck lạp các vết rạn nứt bắt đầu xuất hiện.
Việc Thủ Võ Hùng áp dụng Chuck lạp để sử dụng nắm đấm là cấp thấp nhất của bạo lực.
Kính xe vừa nứt chưa được nửa giây, thì dòng nước sông đã phá tan tấm kính tràn vào cửa, ngay lập tức lao vào phía trong cùng với người ngồi trong xe.
"Nắm lấy tay của ta!"
Thủ Võ Hùng nắm lấy tay người trong xe, nén khí cố gắng bơi lên mặt sông.
Cùng lúc đó người trong xe bất ngờ bị dòng nước đổ ập vào đã ngất đi, điều này cũng phần nào giúp Thủ Võ Hùng tránh được phiền toái.
Người ở trong xe cứ thế nằm yên trông rất bình tĩnh, ở dưới nước trong tình hình như vậy nhiều người sẽ không biết phải làm thế nào, theo bản năng thì người sắp đuối nước thường bám vào người đang cứu họ ở bên cạnh, khi đó tứ chi của họ sẽ bám lấy bám để người đang cứu họ đó, ngay cả khi người cứu hộ là một nhà vô địch bơi lội Olympic, trong trường hợp chưa chuẩn bị trước chắc chắn sẽ bất ngờ rồi cũng đuối theo, cho nên cứu người bị đuối nước cách chính xác nhất là làm cho người đó choáng váng bất tỉnh.
Ven sông Dotonbory.
"Công ty chúng ta lại thêm người thứ ba chết."
"Nếu làm việc nghĩa hiệp như vậy, không biết công ty có cho tiền trợ cấp hay không."
"Làm thế nào có thể cứu được chứ?"
Hiện tại đã có người gọi điện báo nguy, nhưng chiếc xe mà lao thẳng xuống giữa sông Dotonbory như vậy, e là nhân viên cứu hộ có đến cũng không có hy vọng gì.
Hy vọng giải cứu là con số không!
Những gì có thể làm sau khi đến hiện trường là trục vớt thi thể của nạn nhân.
Tất cả mọi người ở chỗ đó đều cảm thấy thương tiếc, thì bỗng nhiên trên mặt sông nổi lên một bọt nước.
"Nhìn kìa, có người nổi lên kìa!"
"Đó là Thủ Võ Hùng."
"Trên lưng Thủ Võ Hùng còn có một người."
"Thật không vậy, hắn cứu được người sao?!"
Nhìn thấy những người trên bờ sông đang tung hô lên, Thủ Võ Hùng hiện tại toàn bộ cơ thể đều đã mệt rã rời đến cười còn không nổi.
"Ồ, ồ."
Khi hắn lên đến bờ sông, Thủ Võ Hùng đặt người kia nằm ngửa xuống đất, rồi hắn nằm trên mặt đất như một con cá chết, thở từng hơi từng hơi hổn hển.
Hắn thật đã rất mệt, cơ thể mệt mỏi rã rời, có "linh lực" thêm vào, sức mạnh thể chất của Thủ Võ Hùng thật đáng kinh ngạc, nhưng tinh thần của hắn thì vẫn còn rất căng thẳng và áp lực..
Một lúc sau hắn mở mắt ra nhìn vào những đám mây trắng và bầu trời trong xanh xanh, thì nội tâm của Thủ Võ Hùng bắt đầu trở nên sợ hãi, con yêu hồ chỉ cho hắn khả năng điều khiển ngọn lửa, chứ nó không giúp được gì cho hắn ở trong nước, hắn đã suy tính nhầm, hắn gần như sắp chết ở dưới sông Dotonbory, với dòng nước chảy xiết như vậy không cần biết là hắn có bao nhiêu sức mạnh, một con hổ trên mặt đất mà rơi xuống nước thì cũng dễ dàng bị con tôm hùm đánh bại, chỉ chậm một chút thôi, thì việc làm nghĩa hiệp của hắn sẽ trở thành một bài học cho mọi người không nhất thời quyết định như vậy.
Sau khi thở hổn hển lấy hơi trên mặt đất, Thủ Võ Hùng dùng tay đặt vào mũi của người đàn ông kia, tốt quá, vẫn còn thở, chỉ là tạm thời hôn mê, phỏng chừng là bị dòng nước bất ngờ đập vào nên làm cho anh ta bất tỉnh như vậy.
"Có ai biết sơ cấp cứu không? Nơi này có ai là bác sĩ không? Hay có y tá không?"
Thủ Võ Hùng hét to trên bờ sông, trong đám một người đàn ông trung niên đeo kính ngập ngừng chạy tới bờ sông rồi nói: "Ta là bác sĩ."
"Vấn đề của ông ta không lớn lắm, không có chấn thương bên ngoài ở đầu, nhưng vẫn cần phải đến bệnh viện để kiểm tra." Bác sĩ đã đưa ra một phán đoán đơn giản sau khi sơ cứu "Trạng thái của cậu
... Có vấn đề gì không?"
Vào cuối tháng hai, nước sông Đại Bản (Osaka) vẫn còn khá lạnh, lặn xuống dưới nước lâu như vậy, người bình thường chắc hẳn đã chìm xuống đáy sông từ lâu rồi, hắn ta thì không có chìm xuống đáy sông, nhưng rõ ràng tình trạng thể chất của hắn hiện tại không tốt cho lắm.
"Ta không sao." Thủ Võ Hùng khoát tay , "linh lực" lưu chuyển trong cơ thể hắn, đẩy bay hết hàn khí trong người.
"Xe cứu thương chắc sẽ đến trong chốc lát nữa thôi, vì vậy cậu hãy cùng đi đi." Bác sĩ nói một cách ân cần, ông ta nhìn vào đôi mắt của Thủ Võ Hùng đầy ngưỡng mộ.
Trong khi xe cảnh sát và xe cứu thương vẫn còn chưa tới, ngược lại trên đường quốc lộ có một chiếc limousine màu đen đang tiến lại gần, rồi lại gần hơn nữa tốc độ cực nhanh, khiến mọi người lo lắng về việc họ có bị chiếc xe đó tông vào trong những giây tiếp theo.
"Chủ tịch!"
"Chủ tịch không sao chứ."